The Soda Pop
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Nữ nhân của Thị Trưởng


Phan_32

Nhắc tới tiểu Iran, Tiêu Ý Hàn cau mày, mở to mắt hỏi:”Cái gì mà làm sao bây giờ? cuộc sống Iran đã sớm thói quen không có ba ba bên cạnh, ta không nghĩ là thằng bé cần đổi hoàn cảnh sống khác.” Tiêu Ý Hàn rất kiên quyết, nếu ly hôn, đứa con phải thuộc về nàng.

“Tiêu Ý Hàn, ngươi đừng khinh người quá đáng. Ngươi đừng quên , hiện tại chính là ngươi làm ra chuyện có lỗi với ta..” Lục Hạo Vũ nheo mắt cắn răng nói.

“A…” Tiêu Ý Hàn trong lòng vô cùng bội phục bộ dáng giả làm người tốt của Lục Hạo Vũ, người này chưa bị vạch trần thật sự là chưa từ bỏ ý định.

Nàng lấy trong túi ra một cái chìa khoá, mở tủ bảo hiểm bên cạnh lấy ra một cái phong thư ném lên trên mặt bàn, nói:” Tự ngươi coi đi, ngươi cũng không kém sao? Cô gái nước ngoài này cũng rất được.” Dứt lời, nàng khoanh tay tựa trước bàn, dáng vẻ như đang xem trò vui.

Lục Hạo Vũ hiểu rất rõ Tiêu Ý Hàn , người phụ nữ này đảm nhiệm chức vị thị trưởng nhiều năm như vậy, làm gì không có tay chân. Nhưng hắn không tin Tiêu Ý Hàn có thể đem tai mắt ra nước ngoài thu được cái gì của hắn. Chính là khi hắn nghe thấy ” cô gái nước ngoài” trong lòng liền rơi lộp bộp. Hắn nhìn phong thư trên bàn mà chột dạ, chậm chạp không dám có hành động gì.

“Lục Hạo Vũ, nể tình chúng ta là vợ chồng nhiều năm nên ta cũng không muốn cùng ngươi dây dưa chuyện này. Bây giờ ngươi chỉ cần nói cho ta biết, buổi sáng ai gọi cho ngươi, ai cho ngươi địa chỉ đó?”

Lục Hạo Vũ không nói lời nào, hắn diệt tàn thuốc chậm rãi đứng lên, đi đến trước bàn, cầm phong thư lên cất vào túi áo.

Tiêu Ý Hàn thấy hành động của hắn, nàng cười cười mỉa mai cũng không có ngăn cản.

Lục Hạo Vũ đứng trước mặt Tiêu Ý Hàn, chăm chú nhìn nàng một hồi, lấy điện thoại mở ra số điện thoại kia ném lên mặt bàn, nói:” là giọng nam xa lạ dùng một dãy số lạ, tự ngươi điều tra đi.” Nói xong hắn xoay người rời khỏi thư phòng.

Cửa thư phòng bị đóng lại, Tiêu Ý Hàn nâng trán thở dài, nếu như Lục Hạo Vũ chậm chạp không đồng ý ly hôn, nàng thật không biết tiết mục như hôm nay còn sẽ tiếp tục trình diễn bao nhiêu lần? Lúc kết hôn, mọi chuyện đều có người khác an bài tốt, đến ngày kết hôn nàng chỉ cần giống như công tác bình thường dự tiệc xã giao, dù có mệt nhưng cũng không cần động não… Nhưng vì cái gì ly hôn lại khó như vậy? Tiêu Ý Hàn không nghĩ ra, mình đối với hắn lạnh nhạt, vì cái gì hắn còn muốn kiên trì, chết sống cũng không chịu ly hôn?!

Tiêu Ý Hàn ngồi trở lại trên ghế, chép lại số điện thoại kia. Nàng xem qua, xác định không biết số này liền cầm lấy điện thoại riêng trên bàn nhấn một dãy số gọi đi.

***************************************

Tại nhà họ Tiêu ở Lâm Hồ

Buổi chiều khoảng 2 giờ, Tiêu Sùng Văn ngồi ở trong thư phòng nhìn màn hình máy tính, hắn đang xem báo cáo của một xí nghiệp. Đột nhiên, màn hình hiện ra nhắc nhở mới có email. Tiêu Sùng Văn mở email, một cái thư chưa đọc đập vào mắt, hắn thuận tay mở ra xem.

Tiêu đề thư viết ba chữ Tiêu Ý Hàn, kéo lên không có nội dung chỉ có kèm theo mấy file ảnh. Tiêu Sùng Văn nhíu mày suy nghĩ, kích vào file đính kèm.

Download thành công, mấy tấm ảnh mở ra. Tiêu Sùng Văn nheo mắt nhìn, hình thứ nhất chụp một chiếc xe, rất rõ ràng thấy trong xe có hai người nữ. Hình thứ hai, lúc hai người xuống xe, ánh mắt Tiêu Ý Hàn đầy tình cảm đang lau nước mắt cho cô gái, động tác cực kì thân mật…

Tiêu Sùng Văn đè nặng cơn tức xem xong tấm cuối cùng. Hắn nhìn con gái mình cùng một cô gái khác có vẻ còn rất trẻ con, động tác mập mờ cùng ánh mắt kia, hết thảy đều quá rõ ràng….Tiêu Sùng Văn không khỏi kinh hãi, nếu những ảnh chụp này bị phát tán ra ngoài, hắn không dám tưởng tượng sẽ có hậu quả thế nào?

Tiêu Sùng Văn cẩn thận xem xét

email một chút, xem xét địa chỉ hộp thư của đối thương liền biết đây là email mới đăng kí, không có kí tên thậm chí ngoại trừ ba chữ Tiêu Ý Hàn cũng không còn chữ nào. Theo góc độ xem ra Tiêu Ý Hàn bị chụp lén, nhưng tại sao phải gửi cho hắn? Tiêu Sùng Văn âm thầm nghĩ, là muốn tống tiền? Nếu muốn tống tiền thì trực tiếp gởi cho Tiêu Ý Hàn không phải có hiệu quả hơn sao ?

Tiêu Sùng Văn nghĩ mãi mà không rõ ý đồ thật sự của cái email này là gì? Hắn nhìn nhìn điện thoại kế bên, không biết sẽ có người gọi đến trao đổi điều kiện hay không.

“Tốt hơn phòng thủ chính là chủ động điều tra”. Tiêu Sùng Văn không có khả năng ngồi đợi người định đoạt, huống chi chuyện này liên quan đến con đường chính trị của nhà họ Tiêu, cũng không phải là chuyện đùa.

Hắn gọi điện thoại cho người tra xét qua cái email, lại dặn dò bọn họ canh kĩ mấy toà soạn báo lớn nhỏ ở Giang Vịnh…Đợi hết thảy an bài xong xuôi rồi, Tiêu Sùng Văn sẽ giải quyết cuộc sống cá nhân của đứa con gái cá tính mạnh mẽ của mình, hắn chăm chú phân tích chút ít tình huống, kêu người điều tra bối cảnh của cô bé trong ảnh.

Tiêu Sùng Văn ngồi ở thư phòng lo lắng đợi, hắn vẫn do dự có phải hắn nên gọi cho Tiêu Ý Hàn trước hay không. Cuối cùng hắn bỏ ý định này, hắn quyết định ra tay trước với cô bé kia. Không cần biết hai người có quan hệ thế nào, chỉ cần thuyết phục cô bé rời đi, hắn tin tưởng con gái mình cũng sẽ không làm được cái gì khác…

Một tiếng sau, tất cả tư liệu thân thế Tô Ninh đã xuất hiện ở trên bàn của Tiêu Sùng Văn…

Chương 75: Công tâm kế của Tiêu gia

Tô Ninh ra khỏi cư xá, đi qua đường, tìm một góc khuất đứng lại, cô thấy xe thị trưởng chạy ra từ phía đối diện, không lâu sau, một chiếc xe khác cũng chạy theo, không cần nghĩ cũng biết là xe của ba Iran, Tô Ninh nhụt chí nhìn theo bóng xe, cô không thể che chở, giúp được gì cho người yêu dù chỉ là một chút.

Xe chạy đi xa, Tô Ninh xoay người đi hướng ngược lại, cô vừa đi vừa nghĩ không biết thị trưởng sẽ đối mặt với tình huống gì đây. Không biết ba Iran sẽ có phản ứng thế nào. Cô cũng không biết có phải điều này có nghĩa là quan hệ của cô cùng thị trưởng đã bị hắn nhìn ra?

Tô Ninh không có ngồi xe, cô mặc áo bông vải, cứ đi không mục đích về phía trước, mặc cho gió lạnh. Cô cũng không mang bao tay, vẫn nắm chặt điện thoại, cô luôn nghĩ biết đâu một giây sau có thể nhận được điện thoại của thị trưởng.

“Học tỷ……” Đột nhiên, một giọng nói trầm thấp sau lưng truyền tới, Tô Ninh chậm chạp xoay người, liền trông thấy Tiểu Nam đứng cách đó không xa đang nhìn mình.

Tô Ninh đi trở về vài bước hỏi cô bé :” Tiểu Nam, sao em lại ở chỗ này?”

Tiểu Nam thoạt nhìn tinh thần thật không tốt, nàng xoay lại chỉ chỉ toà nhà sau lưng, nói:”Nhà của em ở đây.”

Tô Ninh gật đầu, không biết kế tiếp nói cái gì cho phải.

“Học tỷ, tâm tình của chị cũng không tốt sao?” Tiểu Nam trông thấy Tô Ninh không có chút tinh thần, mở miệng hỏi.

Tô Ninh nhẹ cong khóe miệng, gật đầu.

“Em cũng vậy, chúng ta tìm một chỗ ngồi nói chuyện đi” vừa nói Tiểu Nam vừa kéo tay Tô Ninh đến quán cafe đối diện.

Tô Ninh đi theo Tiểu Nam, hiện tại cô thật cũng không biết đi nơi nào. Không muốn về nhà, lại không thể tìm thị trưởng, néu như không gặp Tiểu Nam, cô vẫn cứ đi mãi thẳng theo con đường này.

Hai người vào quán cà phê, lên lầu hai tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, gọi hai ly cafe, Tiểu Nam khuấy cafe ngẩng đầu hỏi Tô Ninh:” Học tỷ, chị làm sao vậy? Cùng bạn trai cãi nhau sao?”

Tô Ninh cười khổ một cái, lắc đầu. Chuyện của cô không thể nói cho bất luận kẻ nào, hơn nữa lúc này cô cũng thật sự không có tâm tình cùng người khác kể lể những chuyện này.

Hai người im lặng một hồi, Tô Ninh vẫn luôn quay đầu ra ngoài cửa sổ nhìn dòng xe cộ trên đường mà ngẩn người. Tiểu Nam thở dài, nói:” em đã chia tay với bạn trai…”

Nghe thấy hai chữ chia tay, Tô Ninh khó hiểu nhìn sang Tiểu Nam. Cô đột nhiên kịp phản ứng, Tiểu Nam mà cô nhận thức cho tới nay không phải như vậy. Nàng vẫn luôn là cô bé hoạt bát, hiếu động khó trách hôm nay nàng lại sa sút tinh thần như thế, thì ra cũng là do tình cảm có vấn đề.

“Làm sao vậy? Không phải nói dù có khó khăn cũng sẽ bên nhau sao?” Tô Ninh không muốn thấy người khác thương tâm, cô thu hồi tâm tư nhìn Tiểu Nam nghiêm túc hỏi.

Tiểu Nam cúi đầu xuống, mắt dần dần đỏ lên. Nàng suy nghĩ thật lâu mới có hơi nghẹn ngào mở miệng nói:”Ba ba biết rồi… Em không biết ba ba nói với hắn cái gì, hắn nói cho em biết hắn không thể ly hôn, hắn không thể vì em mà buông hết mọi thứ của hắn…” Nói đến đây, Tiểu Nam mặt đầy nước mắt, nàng ngẩng đầu đáng thương hỏi Tô Ninh:” Học tỷ, tại sao phải biến thành như vậy mới được?”

Tô Ninh nhìn Tiểu Nam đang khóc vô cùng uỷ khuất, trong lòng một trận phiền muộn. Trong tình yêu, cô không có quyền gì đi nhận xét người đàn ông kia, ai dám cam đoan đàn ông không yêu thật lòng?! Cô chỉ muốn là: nếu như hắn ta thật sự không có ý định cho Tiểu Nam một tương lai tốt đẹp, vì cái gì còn muốn trêu chọc đến nàng?… Tô Ninh nhớ tới chuyện thị trưởng mất tích trong nửa tháng, nếu thị trưởng cũng lựa chọn người kia, như vậy, không phải cô cũng sẽ giống như Tiểu Nam, cũng sẽ muốn tìm một người bạn khóc lóc kể lể hay sao?

Tô Ninh không có làm dịu Tiểu Nam, cô tùy ý cho Tiểu Nam nằm ở trên mặt bàn khóc. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ suy nghĩ rất nhiều, đột nhiên trong lúc đó cảm giác mình nên trưởng thành hơn, cô không nên giống cô bé trước mặt, dù cho có khóc đến vô cùng bất lực cũng có giải quyết được vấn đề gì đâu.

Ngoài cửa sổ, trên bầu trời bắt đầu rơi rơi bông tuyết, cũng không biết qua bao lâu, Tiểu Nam khóc đủ rồi , đứng dậy đi toilet.

“Học tỷ, em nghĩ xong rồi, không còn vì gã đàn ông xấu xa đó mà đau lòng. Nếu hắn đã không biết quý trọng em, em cũng không cần phải vì hắn kêu trời trách đất, tra tấn chính mình…” Tiểu Nam từ phòng vệ sinh trở ra, cảm giác như thay đổi thành một người khác, nàng còn chưa ngồi xuống, đã tức giận nói ra.

Tô Ninh quay đầu qua thấy Tiểu Nam rất là đang hạ quyết tâm, yêu thương cười cười nhìn cô bé.

Yêu, nếu quả thật yêu có thể dễ dàng quên, thì tốt rồi……

Tính cách Tiểu Nam cùng Tô Ninh tương phản rất lớn, sau khi nàng nói xong câu đó thật không còn biểu hiện đau lòng nữa. Nàng thấy Tô Ninh tâm tình không tốt, liền trò chuyện trên trời dưới biển với cô, còn nói ra lời thề son sắt : nhất định phải tìm được một người bạn trai vĩ đại gấp trăm lần thằng cha kia. Nàng nói: chỉ có nhanh bắt đầu một đoạn tình cảm mới , mới có thể sớm quên đi đau thương này.

Tô Ninh yên lặng nghe, không có phụ họa thêm cái gì, cô không lý giải được khi còn đang yêu một người làm sao có thể mở ra lòng mình mà yêu thêm một người khác?

……

Ngoài cửa sổ tuyết tựa hồ càng rơi to hơn, thị trưởng vẫn như trước không có gọi điện thoại tới. Tô Ninh muốn rời đi, bây giờ cô thật sự không có tâm tình cùng Tiểu Nam nói chuyện phiếm. Mỗi người tâm tình không tốt đều có biểu hiện khác nhau, khi tâm tình cô không tốt, một câu cũng không muốn nói ra.

Tô Ninh vừa định đứng dậy, điện thoại trong túi áo vang lên. Tô Ninh rất nhanh lấy điện thoại di động ra nhìn màn hình, vừa có chút kích động liền phai nhạt xuống. Cô ấn phím nghe, nhẹ nhàng nói rõ:”Alo.”

“Xin hỏi ngươi là Tô Ninh phải không?” Điện thoại truyền đến giọng đàn ông.

“Đúng vậy, ngài là ai?”

“A, là như thế này. Lão gia nhà ta muốn gặp ngươi, bây giờ ngươi có rảnh không?”

“Lão gia?” Tô Ninh nhíu nhíu mày, người nào tự xưng là lão gia? Cô không nhớ rõ chính mình khi nào thì nhận thức qua một người như vậy.

“Ngươi đừng lo lắng, chúng ta không có ác ý, chỉ là muốn tìm ngươi tâm sự mà thôi.” Hắn thấy Tô Ninh không nói lời nào, tiếp theo còn nói.

“Thực xin lỗi, ta không biết ai gọi là lão gia, ta nghĩ ngươi tìm nhầm người rồi.” Tô Ninh nói xong câu đó liền cúp điện thoại. Đối với những cú điện thoại xa lạ, Tô Ninh rất ít khi để ý, mà ngay cả tiểu Iran còn có ý thức bảo vệ cao như vậy, thân cận bên cạnh thị trưởng đã lâu, điểm ấy Tô Ninh cũng biết.

Điện thoại vừa bị cắt đứt, lại lần nữa vang lên. Tô Ninh cùng Tiểu Nam liếc nhau, nhíu mày tiếp nâng điện thoại, không chút suy nghĩ đã nói:”Ngươi thật sự tìm nhầm người, ta căn bản không biết ngươi.”

“Ngươi nhận thức ta.” Lần này trong điện thoại truyền đến vẫn là giọng đàn ông, chỉ là thanh âm người này thâm trầm hơn người kia rất nhiều.

“Ta là cha của Tiêu Ý Hàn, nếu như ta nhớ không lầm, chúng ta đã từng gặp nhau trong bệnh viện” không đợi Tô Ninh phản ứng, đối phương đã nói tiếp.

“……” Nghe thấy ba chữ Tiêu Ý Hàn, Tô Ninh ngã ngồi trên mặt ghế, phụ thân của thị trưởng gọi điện thoại cho mình, thật sự đã xảy ra chuyện nghiêm trọng rồi.

Cuộc trò chuyện đơn giản chấm dứt, Tô Ninh cầm điện thoại trong tay, nằm trên mặt bàn nhìn Tiểu Nam đang tỏ vẻ không hiểu chuyện gì.

“Học tỷ, chị không sao chứ?” Tiểu Nam lo lắng hỏi.

Tô Ninh cố gắng bình tĩnh , nói một câu:” chị đi vệ sinh.” Liền để điện thoại xuống, cầm túi xách đi vào phòng vệ sinh.

Tiểu Nam trông thấy học tỷ bởi vì bối rối để quên điện thoại, quay ra đã trông thấy bóng lưng của cô quẹo vào phòng vệ sinh.

Khi Tô Ninh đi ra, Tiểu Nam đã đứng ở cầu thang lầu hai chờ cô, không đợi Tô Ninh đến gần, một người đàn ông mặc tây trang từ dưới lầu đi lên. Hắn chăm chú đánh giá Tiểu nam, rồi vượt qua nàng đến khi Tô Ninh đi tới, hắn lên tiếng hỏi tên của cô liền cung kính mời cô xuống lầu. Tô Ninh nhìn tư thế này, biết rõ Tiêu phụ đã đến dưới lầu, không kịp nghĩ nhiều cô vội vàng chào hỏi Tiểu Nam rồi đi theo gã kia.

Tiểu Nam không biết đã xảy ra chuyện gì, nàng sững sờ nhìn Tô Ninh đi theo người đàn ông lạ xuống lầu, đợi đến khi nàng cầm điện thoại Tô Ninh đuổi theo ra ngoài thì không còn thấy bóng ai.

……

Trước quán cafe dừng lại một chiếc xe thân dài hơn những xe bình thường khác, Tô Ninh khẩn trương ngồi vào ghế sau.

Không gian trong xe rất lớn, giữa xe là một cái bàn hình chữ nhật, hai bên là sopha. Trong xe ngoại trừ tài xế, trên ghế sopha chỉ có một người đàn ông ngồi nghiêm chỉnh, trên mặt không có biểu lộ gì. Tô Ninh cẩn thận ngồi phía đối diện, nhìn người trước mắt, cô nhớ rõ người này, tuy nhìn bên ngoài vẫn còn trẻ trung hơn tuổi, nhưng người này thật sự là phụ thân của thị trưởng.

Tô Ninh ngồi xuống rồi xe liền khởi động, trong lòng cô lúc này cực kì khẩn trương, cũng không dám hỏi bọn họ muốn dẫn cô đi đâu.

“Ngươi không cần sợ, ta không có ác ý.” Tiêu Sùng Văn trông thấy cô bé có chút khiếp sợ, hắn bình thản nói. Trong túi lấy ra một cái phong thư đưa cho Tô Ninh nói:” trước hết ngươi nhìn xem cái này đã.”

Tô Ninh nhìn Tiêu Sùng Văn gật gật đầu, tiếp nhận phong thư trong tay hắn, lấy tay cảm giác một chút, hình như là ảnh chụp. Cô nhẹ nhàng mở ra phong thư, cầm mấy tấm hình đặt ở trong lòng bàn tay,

Tô Ninh nhìn qua mặt liền cứng đờ, trong hình rõ ràng là cô cùng thị trưởng đại nhân. Tô Ninh nhìn tiếp, đây là lúc trưa thị trưởng cùng cô trở về căn hộ riêng bị người chụp lại. Tô Ninh không dám ngẩng đầu nhìn người đối diện, cô không biết đây là người nào chụp, trong lòng nghĩ không biết tiếp theo nên làm sao bây giờ. Ảnh chụp này như thế nào lại xuất hiện trong tay Tiêu phụ?!

Đang lúc Tô Ninh không biết làm sao, xe dừng trước một cơ quan hội sở, tài xế mở cửa sau, Tiêu phụ đi xuống trước, Tô Ninh cầm ảnh chụp trong tay cũng kiên trì theo xuống.

Vào hội sở Tô Ninh đi theo phụ thân Tiêu Ý Hàn lên trên lầu.

Tiêu Sùng Văn cởi áo khoác ngoài khoát lên thành ghế rồi ngồi ở trên salon, chỉ chỉ chỗ đối diện nói với Tô Ninh :”Ngồi đi”.

Tô Ninh nghe lời ngồi xuống, cô đem ảnh chụp trong tay đặt lên bàn trà, suy nghĩ rất nhiều lý do thoái thác nhưng một câu cũng không nói được.

“Ngươi còn đang đến trường?” Tiêu Sùng Văn cũng không có giận dữ như Tô Ninh tưởng tượng, ngược lại giọng rất bình thản.

Tô Ninh ngẩng đầu nhìn hắn gật gật đầu nói:”Đúng vậy, năm ba”.

“Ngươi cùng Hàn Hàn là tại sao biết nhau?” Tiêu Sùng Văn lại hỏi.

“Ta……” Tô Ninh suy nghĩ một chút, vấn đề này thật khó trả lời.

“Thôi đi, ta cũng không nghĩ miệt mài theo đuổi các ngươi rốt cuộc là quan hệ gì. Cũng không trách tội các ngươi cái gì, ta hôm nay đến chỉ có một mục đích , là chuyển đạt ý kiến của ta cùng Hàn Hàn”. Tiêu Sùng Văn tìm một tư thế thoải mái dựa vào salon rồi nhìn thẳng Tô Ninh, thẳng thắn nói ra.

Tô Ninh mím môi, ngẩng đầu nhìn thẳng ánh mắt Tiêu phụ, cô không biết thị trưởng đại nhân kêu phụ thân truyền đạt ý tứ gì cho mình. Tô Ninh cảm giác rất sợ hãi, sợ nghe được điều mà cô không muốn nghe từ miệng người đàn ông này. Nửa tháng nay, đây là ngày đầu cô gặp lại thị trưởng, nàng còn chưa giải thích rõ ràng với cô vì sao nhiều ngày như vậy không cùng cô liên lạc. Lúc này, lòng của cô thật sự không thể chịu thêm đả kích được nữa..

Chương 76: Cha con quyết đấu

“Ta không quản cuộc sống quan hệ riêng của ngươi, nhưng cái này…” Tiêu Sùng Văn chỉ vào ảnh chụp trên mặt bàn, còn nói:” nếu như rơi vào tay người ngoài, ngươi có nghĩ tới hậu quả không? Hàn Hàn là thị trưởng, cái này sẽ huỷ tiền đồ cả đời của nó”.

Tiêu Sùng Văn đến bây giờ vẫn không tin được Tiêu Ý Hàn có thể làm ra chuyện như vậy, Tiêu Ý Hàn không chỉ là con gái của hắn, còn là cấp dưới làm cho hắn hãnh diện. Chuyện ngược đời như thế này, hắn không tin Tiêu Ý Hàn có thể làm ra, nói cách khác hắn không tin con gái mình lại liều lĩnh giao toàn bộ trái tim cho một cô bé.

“Trước khi đến đây ta đã nói chuyện với Hàn Hàn, có mấy lời nó khó mà nói ra, nên kêu ta là người làm cha nói giúp, hiện tại nó có một gia đình rất hạnh phúc, Lục Hạo Vũ cũng về nước công tác, tình cảm của tụi nó từ giờ về sau sẽ gắn bó hơn. Ta biết ngươi cũng hiểu điều này…” Tiêu Sùng Văn thấy Tô Ninh không nói lời nào, hắn từ tốn nói ra.

Tay Tô Ninh nắm chặt lấy quần jeans, người đàn ông trước mặt cô nói chuyện vô cùng bình tĩnh, mà nghe vào tai cô như sấm sét giữa trời quang như muốn đánh bật linh hồn cô ra khỏi thể xác…

Im lặng một lúc Tô Ninh mới ổn định lại tâm tình, hơi hơi run rẩy hỏi:” Đây cũng là ý của nàng sao?”

“Ngươi có thể hiểu như vậy”.

Tô Ninh không nói thêm gì nữa, cúi đầu quật cường không để nước mắt chảy ra.

Tiêu Sùng Văn nhìn cô bé trước mặt đang cố ra vẻ kiên cường, hắn nói thêm: ” Ta biết rõ điều kiện gia đình ngươi không phải rất tốt, nếu ngươi đồng ý rời xa Tiêu Ý Hàn, ta sẽ cấp cho ngươi một số tiền…”

“Không, ta không cần.” Không đợi Tiêu phụ nói xong, Tô Ninh nhanh chóng ngẩng đầu, rất nghiêm túc nói.

Bởi vì quá mức kích động, giọng của cô có chút lớn, Tô Ninh lấy tay xoa ngực, nhìn Tiêu phụ, cười một cách gượng ép, cô nói:”Thực xin lỗi, ta có chút ít kích động ….” Rồi cô lắc đầu :” Ta thật sự không cần…”

“Cũng tốt……” Tiêu Sùng Văn không làm khó dễ Tô Ninh, hắn suy nghĩ về tư liệu lúc nãy của cô bé , nói tiếp :” Chuyện khu nhà của ngươi bị giải toả, ta nghĩ Hàn Hàn đã xử lí qua. Những chuyện đó coi như là đền bù tổn thất tinh thần cho ngươi.”

Đôi mắt Tô Ninh đỏ hồng, ánh nhìn như dán chặt vào ảnh chụp trên mặt bàn, đền bù tổn thất tinh thần sao?! A, trong lòng cô cười khổ .

“Mới lúc trưa người kia còn ôm mình thề nguyền nói: Nhất định phải tin tưởng nàng, kêu mình phải nhớ kĩ những lời này. Bây giờ mới có mấy tiếng trôi qua, liền kêu phụ thân của nàng tới đưa tiền đền bù tổn thất cho mình. Nàng cũng thật sự coi trọng mình đi, để cho người ngồi trước mặt mình là quan chức lớn của tỉnh..” Tô Ninh cong cong khoé miệng, mỉa mai chính mình.

“Ta không cần đền bù tổn thất cái gì, trở về ta sẽ nói rõ tình hình với ba của ta, chúng ta một phân tiền cũng sẽ không lấy”. Tô Ninh tỉnh táo lại, cô ngẩng đầu nhìn Tiêu phụ lạnh nhạt nói, rồi cô cầm túi xách đứng lên, còn nói:” Ta nghĩ ta đã minh bạch ý của ngài, nếu như không có chuyện gì nữa, ta muốn trở về.”

Tiêu Sùng Văn nhìn cô bé bề ngoài trông có vẻ dịu dàng im lặng nhưng thực tế tính cách mạnh mẽ, trong lòng hắn không khỏi có chút tán thưởng, người trẻ ở trước mặt mình biểu hiện được như thế đã rất không dễ dàng, cũng thật không hổ là người mà con gái mình chấm trúng, chỉ tiếc lại là con gái….Cả đời làm quan, hắn vô luận như thế nào cũng không tiếp thụ được chuyện này.

Tô Ninh thấy Tiêu phụ khẽ gật đầu, cô đi ra cửa. Chưa đợi cô đi đến gần cửa, cửa đã bị người từ bên ngoài đẩy vào. Tô Ninh càng hoảng sợ, dừng bước lại, liền trông thấy người luôn trầm ổn như thị trưởng đang thở gấp, vẻ mặt lo lắng đi đến dừng trước mặt cô.

“Ninh Ninh, em có bị làm gì hay không?” Tiêu Ý Hàn trông thấy Tô Ninh, nàng tiến lên nắm hai vai của cô, quan tâm hỏi. Nàng thấy đôi mắt Tô Ninh đỏ hồng có chút u oán nhìn mình, liền nắm tay cô kéo lại bên người, hướng về phụ thân đang ngồi phía trong, lên tiếng chất vấn:” Cha, ngài đây là muốn làm gì? Nàng vẫn còn nhỏ, ngài gọi nàng tới làm cái gì?”

Tiêu Sùng Văn trông thấy con gái mình nhanh chóng mất đi lý trí thường ngày, hắn hơi giật mình, lạnh lùng nhìn Tiêu Ý Hàn nói:” Ta không phải đã nói qua với con rồi sao? Con không thuận tiện giải quyết sự tình, ta là cha của con tự nhiên sẽ ra mặt”.

Tiêu Ý Hàn nghe ba ba nói có chút mơ hồ, nàng nhìn Tô Ninh đang im lặng cúi đầu bên cạnh, trong lòng nàng đau nhói.

“Ngài khi nào thì nói qua với ta? Ba ba, ta đã lớn rồi, Iran cũng đã 7 tuổi. Cuộc sống riêng tư của ta mời ngài cũng đừng can thiệp…” Tiêu Ý Hàn không quan tâm sắc mặt cha mình đang khó coi đến cỡ nào, nàng nhíu mày nói ra.

Tiêu Sùng Văn trên mặt lúc trắng lúc xanh , hắn tức giận nhìn Tiêu Ý Hàn, nói rõ:”Làm càn!!! Ngươi dám nói chuyện với ba ba của ngươi như vậy sao?” Hắn cầm lấy ảnh chụp trên bàn hung hăng ném xuống, nói:” Tự mình coi đi”.

Tiêu Ý Hàn dừng một hồi, nàng nắm tay Tô Ninh đi lên phía trước vài bước, nhặt lên ảnh chụp nhìn thoáng qua, xong lại ném lên trên bàn.

“Như thế nào? Ngươi muốn đợi đến những hình ảnh này tràn lan trên báo, hai đứa ngươi lên trang bìa mới chịu giải quyết chuyện này hay sao ?” Tiêu Sùng Văn quát lớn.

Tiêu Ý Hàn cảm giác thân thể Tô Ninh thoáng run lên, từ đang nắm tay, nàng chuyển thành mười ngón đan xen với Tô Ninh. Ngẩng đầu nhìn Tiêu phụ nói:” Ta đang xử lí chuyện này”.

Tiêu Sùng Văn phóng tầm mắt nhìn xuống hai bàn tay đang nắm chặt, ngẩng đầu nghiêm khắc hỏi Tiêu Ý Hàn:” Ngươi là đang nghiêm túc?” Bởi hắn thấy Tiêu Ý Hàn rõ ràng đang ra sức che chở cho cô bé kia.

Tiêu Ý Hàn không nói gì, nàng nghĩ nghĩ quay qua nhìn Tô Ninh nói:”Ninh Ninh, em về nhà trước, đừng nghĩ lung tung, nhớ rõ lời tôi đã nói với em .”

Tô Ninh ngẩng đầu, nước mắt đã rơi đầy gò má, cô chăm chú nhìn thị trưởng đại nhân một hồi, không có ý muốn rời đi. Cô thật sự không muốn rời đi, cô sợ sau khi mình đi sự tình lại thay đổi thì cô sẽ làm sao bây giờ?

Ánh mắt Tô Ninh chất chứa tình cảm sâu nặng nhìn thị trưởng một lúc lâu mới quay qua Tiêu Sùng Văn, nhẹ nhàng nói:” Ngài đừng gây khó dễ cho nàng, ta đáp ứng chuyện ngài nói” rồi cô gật đầu, buông tay thị trưởng, đi ra cửa.

Sau khi Tô Ninh rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai cha con, Tiêu Ý Hàn ngồi trên ghế salon mà Tô Ninh ngồi trước đó, nàng giận đến tái mặt.

“Ta biết rõ ngài không có khả năng tiếp thụ, nhưng ta muốn nói, ta là thật lòng với nàng.” Tiêu Ý Hàn im lặng một hồi mới ngẩng đầu nhìn phụ thân nói rõ ràng.

“Ngươi là đang cố ý chọc giận ta?”

“Ta không có…”

“Ngươi khi nào thì lại biến thành cái dạng này? Ngươi là quan chức chính phủ, ngươi quên sứ mạng của chúng ta là gì sao? Ngươi đang muốn huỷ hoại tương lai của mình sao?” Tiêu Sùng Văn kích động cao giọng nói ra.

“Ba ba, ta có chừng mực, chuyện này cùng công tác cũng không có quan hệ, ta thật sự yêu thương nàng, với chuyện khác không liên quan…”

“Cái gì gọi là không liên quan? Vậy những thứ này là chuyện gì xảy ra?” Tiêu Sùng Văn chỉ chỉ ảnh chụp trên bàn.

“Ba ba, ta đã nói qua, ta đã xử lý những thứ này.” Tiêu Ý Hàn trong lòng có chút bực bội, sự tình vừa xảy ra, nàng đã cho gọi vài người điều tra, thật sự rất nhức đầu.

“Kết quả đâu?” Tiêu Sùng Văn cũng không có ý định buông tha Tiêu Ý Hàn.

Tiêu Ý Hàn suy nghĩ một chút, sự tình thật sự có điểm kỳ quặc, giữa trưa Lục Hạo Vũ nhận được cuộc gọi lạ kêu hắn đi chặn nàng ở khu cư xá, buổi chiều thì ba ba lại thu được ảnh chụp này… Chỉ có mình là không nhận được cái gì, nếu như là rắc rối do công việc, đúng ra bây giờ cũng nên có động tĩnh… Nếu như không phải, vậy rốt cuộc người này có mục đích gì?


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .